Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng.
Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Cháu nói thế không đúng.
Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Nhưng đây là một trận bóng. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô.
Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.
Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Cuốn sách thì vớ vẩn.
- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.