Một cách tổng quát, người có thái độ tích cực luôn mong đợi những điều tốt, còn kẻ có thái độ tiêu cực chỉ hướng đến những điều bi quan mà thôi. Chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ tại chính nơi bị đổ nát đó nếu chúng ta chọn cách rút ra bài học kinh nghiệm từ những sai lầm, tiếp tục nỗ lực. * Bạn có thực sự tin là bạn có thể đạt được mục tiêu đó không?
Paul Tillich, nhà thần học nổi tiếng, tác giả cuốn Hiện thân của sự can đảm, khi được yêu cầu giải thích cụ thể hơn về ý nghĩa của sự can đảm này, đã nói Can đảm là dám nói vâng với cuộc sống cho dù nó khắc nghiệt đến mức nào. Đó có thể là một nụ cười, một lời nói động viên chân tình lạc quan, hay một sự chia sẻ đúng lúc. Hầu hết mọi người đều có thể thực hiện ba bước quan trọng nhất là tạo động lực, thiết lập mục tiêu, và làm việc chăm chỉ để đạt đến thành công.
Dù muốn hay không chúng ta cũng bị ảnh hưởng bởi thói quen: thói quen tốt sẽ phục vụ, đẩy chúng ta hướng về phía trước, còn thói quen xấu sẽ chống lại ta, kéo chúng ta lùi lại. Họ chấp nhận phải từ bỏ những trò chơi giải trí, từ bỏ những giờ phút nhàn rỗi mỗi kì nghỉ cuối tuần để tích lũy thêm kiến thức, thêm kinh nghiệm. Hầu hết những lần chúng ta chỉ trích người khác chỉ vì họ làm những việc khác với chúng ta.
Mọi người năng động hơn với những đôi mắt sáng mở to, cười nhiều hơn và tươi hơn. Lòng tự trọng đích thực là sự tôn trọng mà ta phải mưu cầu cho chính mình. Mỗi người có một chiếc đồng hồ sinh học riêng.
Tôi hỏi bà rằng, nếu chúng ta chơi quần vợt với nhau, bà có muốn tôi tôn trọng luật chơi không; nếu bà gửi tiền vào ngân hàng, bà có muốn nhân viên ngân hàng tuân thủ luật pháp, giữ và chi trả cho bà đúng thời gian và yêu cầu không; nếu bà đang lái xe, bà có muốn những tài xế khác chấp hành luật lệ giao thông không… Quan điểm của tôi là, chấp hành luật lệ xã hội đồng nghĩa với thể hiện sự quan tâm và tôn trọng quyền của những người khác. Khả năng kỳ diệu nhất của con người đó là có được quyền tự do chọn lựa, chọn lựa một thái độ, chọn lựa một cách sống, một cách nhìn…. Tôi còn nhớ như in những bài giảng của thầy về tổng thống Lincoln.
Khi cậu học sinh ấy vừa dứt lời, tôi nói: Vậy là em đã chọn việc đến lớp thay cho những hậu quả của việc không đến lớp. Tôi đã đau đớn đến độ cảm thấy rằng cuộc sống này dường như muốn xô tôi xuống tận cùng của sự đau khổ. Điều đầu tiên: Đời là bể khổ.
Nhưng ông vẫn chưa thành công. * Không gì hạnh phúc là được nghe người khác thật lòng khen mình. Nếu Shakespeare không chọn nghề viết văn, ông đã có thể trở thành một trong những triết gia tâm lý học nổi tiếng nhất của lịch sử.
Tôi hỏi bà rằng, nếu chúng ta chơi quần vợt với nhau, bà có muốn tôi tôn trọng luật chơi không; nếu bà gửi tiền vào ngân hàng, bà có muốn nhân viên ngân hàng tuân thủ luật pháp, giữ và chi trả cho bà đúng thời gian và yêu cầu không; nếu bà đang lái xe, bà có muốn những tài xế khác chấp hành luật lệ giao thông không… Quan điểm của tôi là, chấp hành luật lệ xã hội đồng nghĩa với thể hiện sự quan tâm và tôn trọng quyền của những người khác. Tôi bắt đầu đọc tiểu sử của các danh nhân năm mười hai tuổi. Nếu chúng tôi quậy phá, chúng tôi sẽ bị đánh đòn, hoặc bị cấm không được chơi trò chơi mình yêu thích.
Hãy làm cho nó trở thành một thói quen. Một đứa trẻ sẽ cảm thấy rằng mình là một đứa trẻ ngoan nếu như bạn cứ suốt ngày nói với nó rằng nó thật giỏi và ngoan cho dù có thật như vậy hay không. Câu đầu tiên sẽ là một nụ cười trầm ngâm hoặc sẽ là một tiếng cười lớn.
Lời bình của Rogers là tiếng chuông cảnh báo về thực trạng đáng buồn hiện nay. Trong nhiều nhà thờ của người xứ Cromwell ở nước Anh, có hai từ đã được khắc lên những vách tường đá, đó là: Think and Thank (Hãy suy nghĩ và cảm ơn). Hàng ngàn năm trước, những triết gia Trung Quốc và Hy Lạp cổ đại đã nghiên cứu cuộc sống ở hai mặt: thể chất và tinh thần.