Ông ta nói: "Cô Ira, tôi không giúp cô được mà cũng không ai có thể giúp cô đâu, vì chính cô đã rước lấy cái tôi nợ vào mình. Làm sao phân tích và giải quyết những vấn đề rắc rối Vận mạng của ta ở trong tay ta, chính ở trong tay ta.
Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Và "mới đây", cách nay khoảng hai tháng, tôi thấy trên một tờ nhật báo nọ, vị bác sĩ phụ trách chuyên mục tư vấn sức khỏe khuyên độc giả "bệnh nhân" rằng, ngoài thuốc men và nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nên đọc tìm cuốn Quẳng gánh lo đi và vui sống. Có lần tôi không chịu nhận một tình thế mà tôi không sao tránh được.
Mấy chục năm trước, có một thanh niên khác tên Sam, rất chán cái việc phải đứng suốt ngày tiện bù loong trong một xưởng nọ. Khi gặp một vấn đề, nếu thu nhặt đủ sự kiện để quyết định rồi thì giải quyết ngay đi. Tôi mong thành một nghệ sĩ.
Tôi nhịn cho tới bữa kia một đứa nhỏ hốt bãi phân gà trong sân trường và ném vào mặt tôi. Bệnh anh bắt buộc anh phải bỏ địa vị cao sang và đầy hứa hẹn cho tương lai. Cơ thể cũng như tinh thần con không đau ốm gì hết.
Mà Carl Jung biết rõ điều ấy hơn ai hết. Về sau bánh đặt làm nhiều quá, bà phải mở tiệm, vì bếp nhà không đủ chỗ; lại mướn hai người nướng đủ thứ bánh. Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J.
Như vậy bà ấy đã tự tìm thấy chân lý của John Cowper Powys trong cuốn: Nghệ thuật để quên điều bất hạnh. Ông ta ngoi ngóp bơi vào bờ và khi vào bàn giấy tôi, ông ta còn ướt như chuột, lem luốc những bùn. Cảnh chết chóc và đau lòng xẩy tới bên hàng xóm.
Tôi lo sợ lắm, viết di chúc rồi nằm đợi chết. Đàn ông hay đàn bà đều có cơ hội làm ăn hết. Một hôm người chủ tiệm tạp hóa kia lại mách tôi rằng đứa con trai bảy tuổi của tôi ăn cắp hai cây viết chì.
Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông. Cầu Trời cho có nhiều khách ăn như ông". Bác sĩ khám nghiệm thấy ông bị thương nặng ở xương sống làm hai chân ông liệt hẳn.
vô sự tiểu thần tiên. Trái lại, tôi tự giày vò khổ sở. Tôi lấy làm hổ thẹn đã có những ý nghĩ sai lầm về quý hãng.
Họ cũng khuyên anh ta nên lập di chúc đi thì vừa. Nhưng mỗi vấn để đưa ra, phải quyết định rồi mới qua vấn đề khác. Kẻ nào nhận được chân lý sâu xa, vĩnh viễn, sẽ thấy rằng những bất mãn hàng ngày trong kiếp trần của mình, so với lẽ bất dịch của vũ trụ, chỉ là những chuyện lặt vặt không đáng kể.