Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau. Tất cả chúng ta đều có ông bà, cha mẹ. Những người có tài ăn nói nhất là những người luôn háo hức muốn tìm hiểu về mọi việc.
Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều: Tôi không có câu hỏi nào dành cho anh cả. Câu nói này không phải là một kết luận thông minh sắc sảo.
Thế là chúng tôi đã có được một vài phút giây thư thả trong không khí u buồn căng thẳng. Vì thế, Jack quyết định giúp mẹ bằng cách thử đi buôn một chuyến. Tức là trước hết họ phải hiểu ngôn ngữ của bạn.
Hai mươi phút nhé! Sau đó là tới phần của Sergio. Hãy nói về kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm của bạn. Xã hội ngày càng văn minh, ranh giới và sự phân biệt nam nữ ngày càng ít đi.
Vì sao tôi biết? Vì nó cũng vừa mới giúp ích cho tôi. Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu. Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại.
Tại các phiên tòa xử án, bồi thẩm đoàn luôn chú ý kỹ đến những cử chỉ, điệu bộ của bị cáo. Hãy chỉ dẫn rõ ràng và phải luôn chắc rằng họ có hiểu ra vấn đề hay không. Chúng ta vừa mới nghe ông Frank Sullivan nói về chủ trương chống phạm pháp, và theo học thuyết công bằng, hôm nay tôi đứng đây để nói thay cho sự phạm pháp.
Thậm chí vạch 16 mét 50 chúng tôi cũng không thấy. Ophrah Winfrey, nữ phát ngôn viên truyền hình quen thuộc của đông đảo người Mỹ, đã luôn thể hiện sự chia sẻ sâu sắc của mình với tâm tư tình cảm các vị khách mời trong chương trình của cô. điều này cho thấy rằng anh ấy không chỉ hát hay mà còn hiểu sâu sắc nội dung bài hát.
Vì sao Benny cười? chỉ vì trước đó cậu ta nhìn thấy nụ cười mỉm đầy tinh quái của Burns. Hãy đứng thẳng người trong một tư thế thoải mái, còn hơn là bạn khum người xuống hay đứng xiên xiên vẹo vẹo, trông rất xấu và không nghiêm túc. Tôi nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi.
Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác. Vậy là bạn thành công! Cả khán phòng im thin thít, không một lời đáp lại sau câu nói của Shirley.
Thế là âm thanh êm dịu do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Rút lui có trật tự khi lại thấy vị diễn giả kia lên trên sân khấu. Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American).