Anh bị ung thư trong ruột. Dì Viola có lấy vậy làm phiền không? Tôi tưởng nhiều khi cũng có. Vì ai đã ở trong một đội cảm tử đều nhận rằng bắp thịt nào cũng đã được luyện hết.
Chị ta muón nên một danh ca. Chúng ta đã học được bài học này: mệt nhọc thường không do công việc mà di lo lắng, bất mãn và uất hận. Có 20 ngàn cách kiếm ăn, các bạn thanh niên biết vậy không?, Không ư! Kìa, bạn coi một trường nọ, hai phần ba nam học sinh chỉ biết lựa có 5 nghề trong số 20.
Ngẩng lên nhìn rặng núi xanh ở Virginie, ông thốt: "Cảnh đẹp làm sao! Thiệt từ trước lão chưa có cơ hội nào để ngắm cảnh thần tiên như vầy". Nhưng máu trong óc của Einstein, sau một ngày suy nghĩ, không có một chút chất độc nào. Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350.
Nếu con ta bạc bẽo thì lỗi về ai? Có lẽ về ta. Chúng luôn luôn rình tôi. Mà chính 7 phần trăm đó làm cho tôi cứ mệt nhọc, bực tức mất thời gian.
Nhưng tôi đã để cho tinh thần hưu dưỡng và hết lo nghĩ. Nếu bạn muốn đừng tự hại bạn nên mua cuốnấy. Dầu đến Tổng thống Hoa Kỳ cũng không thể bắt ông dậy để nghe điện thoại khi ông đã "nằm quay ra ngáy".
Ở đây trường học nghèo, đường xấu; tôi thấy cô đơn, thất vọng đến nỗi có lần muốn tự tử, cho rằng không sao thành công được hết. Hết sức làm được tới đâu thì làm, còn kết quả, phó cho vận mạng". Khi tôi hỏi làm sao dẹp được nỗi lo ấy, bà đáp: "Tôi bầy ra việc để làm.
Một trong những nhà bệnh thần kinh danh tiếng nhất ở Anh, ông J. Xin bạn ghi vào nhật ký những thắng lợi của bạn trong khi áp dụng những nguyên tắc đã chỉ. Ta còn xa mới được hoàn toàn.
Theo ý tôi, không một ai giữ quyền cao chức trọng mà không bị thiên hạ chỉ trích, trừ khi người đó ngồi yên như bù nhìn. Mà thiệt ra - lời bà nói- nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng và làm cho tôi xúc động mạnh tới nỗi khỏi bệnh, thì có lẽ đời tôi tuy sống cũng như chết. Trong đoạn đầu Cựu Ước kinh, thì Thượng Đế cho loài người làm chủ cả vạn vật.
Tôi tự hỏi mục đích ở đời là gì? Song trả lời không được, suy nghĩ hoài không ra. Em muốn khóc, thầm nghĩ: "Tại sao lại có sự vô ý kia khiến cho chiều nay mất vui đi như vậy? Nhưng sau em tự nhủ: "Tại sao mất vui? Cứ nhất đinh vui đi nào! và em vô phòng ăn, đành mang tiếng với bạn bè là người nội trợ dở, còn hơn là tiếng cáu kỉnh, xấu thói. Khi tôi còn là một đưa nhỏ nhà quê ở Misssouri, tôi nghe người ta tả cảnh vạc dầu ở âm phủ mà sợ quá muốn chết ngất.
Nhưng tôi không nóng nẩy và luôn luôn nhớ lời khuyên của bác sĩ: "Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi. Chúng tôi nhận được hai truyện tuyệt hay, tới nỗi không sao phân biệt được hơn kém. Những nhà chữa bệnh thần kinh đều nói rằng công việc - nghĩa là luôn luôn có việc làm - là thứ thuốc an thần rất kiến hiệu.