1/ Charles Schwab, chủ tịch công ty thép độc quyền lớn nhất thế giới, bị phá sản trước khi chết. Ông đồng thời còn là 1 nhà thơ nổi tiếng. “Từ một con người chỉ có thể bò lê bò lết như một con chó và ăn xin trên đường, bằng sự làm việc cật lức của mình, tôi đã trở thành một phép lạ ở Đài Loan.
Chẳng mấy chốc bạn sẽ nhận ra rằng dù tình thế bên ngoài của bạn ra sao, nó cũng bắt đâu thay đổ dần dần theo hướng bạn đã hình dung trong tâm trí mình. Anh phải trở lại lái xe tải thôi". 600 đô la )một tháng cũng chẳng có ý nghĩa bao nhiêu khi tính đến thuế thu nhập mà họ phải đóng hay mức sống mà họ phải dy trì cho cả bản thân và gia đình họ, và điều tồi tệ nhất là việc làm lại không ổn đinh về lâu về dài .
“Cửa hàng của chúng tôi đã bị thiêu rụi trong thời kì giải phóng do quân Mĩ ném bom. Chắc chắn sau đó, bạn chỉ có thể luôn cho rằng mình đang nghỉ nghơi và đăng giải khuây, và hãy quan sát tất cả những cái nhìn đố kị. Chẳng hạn như đừng mong đợi người khác tán dương bạn vì bạn thất bại.
Suốt một phần tư thế kỉ, tôi chưa bao giờ thấy anh trở về nhà với những lời phàn nàn hay đề cập đến sự đau đớn dù chỉ là một lần. “Đừng lo sợ các ngọn gió của nghịch cảnh. Anh không chỉ trở thành thần tượng của những người tàn tật mà còn là thần tượng của những người bình thường đang sống trong gian khổ.
Tôi muốn học y khoa ( lúc đó, hầu hết mọi người đều kính trọng các bác sĩ) nhưng kết quả C, E,E và O tôi may mắn được một chỗ ở phân khoa tự nhiên, chung quy chỉ vì tôi được nhà nước cấp học bổng. Cứ một phụ nữ tạo ra một kẻ ngu ngốc từ một người đàn ông ,lại có một phụ nữ tạo ra một người đàn ông từ một kẻ ngu ngốc. “CÓ lẽ một số người sẽ tự hỏi tại sao chúng tôi phải đi và leo núi trong khi ngủ ở nhà thì an toàn hơn”.
Vì vậy mà khi có một đoàn múa bale đến thị trấn thì cô đến hậu trường sau buổi biểu diễn và nói với nhà biên đạo múa: 6 tháng, rồi 9 tháng trôi qua, tôi vẫn chưa có việc làm. Buổi hội thảo ấy tên: “Dám trở nên vĩ đại”.
"Khi đến Mĩ:thứ nhất tôi không biết tiếng Anh . Tôi phải ăn mì gói cho cả bữa điểm tâm, bữa trưa và bữa tối. Lúc 22 tuổi, ông đến Indonexia không một xu dính túi.
Nếu có được quá dễ dàng thì ai cũng có nó cả. Khi một người đàn ông nỗ lực kiếm “tiền” mang về nhà ,hầu như anh ta không có “thời gian” ở nhà nữa. Những hi sinh nhất thời là để tạo ra hạnh phúc tương lai
Họ “buộc phải trở thành những nhà quản lí doanh nghiệp, nhà tư bản công nghiệp, những người tạo ra việc làm. Lúc ấy, tuy mang nhiều tai tiếng , vị tu sĩ cũng không quan tâm; ông chỉ cố gắng chăm sóc đứa trẻ cho thật tốt. Người bị thất bại lần nầy chính là người có uy tín lớn nhất trong cộng đồng Hindu của ông.
Vì thế,tiền sẽ là một vấn đề trong quan hệ tình cảm. Cuối cùng, sai nhiều năm,vận may đã đến với ông . Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng dẫn đến kết cục là sự sỉ nhục mà xã hội “dành cho” sự thất bại, điều này dẫn dắt ta trở lại với những gì tôi đã nhắc đến trong chương trước – xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại.