Nó giống như chiếc đồng hồ bị hỏng. Và khi công việc không được như ý thì chính James là người phải chịu trách nhiệm sửa chữa những sai lầm ấy. James cảm thấy mình như trở thành một người khác, thoải mái hơn, yêu đời hơn và thành công hơn.
Cậu nói cụ thể hơn xem nào? - James thắc mắc. Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James. Xảy ra chuyện gì thế hả? - Jones lưu lại công việc đang làm dở dang trên máy tính rồi dời bước sang chiếc ghế bành gần đó.
Và James cứ day dứt mãi khi biết hai vợ chồng Jones được thoải mái tận hưởng những ngày nghỉ ở tận vùng đảo Hawaii xinh đẹp. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui.
Nhưng quả thật, với một khối lượng công việc như thế, anh dường như không còn thời gian để chú tâm đến mọi thứ chung quanh và áp lực công việc khiến anh quên khuấy những nguyên tắc nhã nhặn trong giao tiếp. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Và trên hết là anh phải đánh giá đúng năng lực của từng nhân viên, tuyển dụng bổ sung nhân lực, xử lý các trường hợp buộc phải cho nghỉ việc, và làm cả những việc anh không thích chút nào - đó là kỷ luật các nhân viên của mình.
- Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. - Jones này, quả thật cậu không chỉ là một người anh, một người bạn mà còn là một người thầy của tớ nữa. Cậu ta đã ra một quyết định không thuộc thẩm quyền của cậu ấy.
Và mọi việc tệ đến mức tất cả những gì anh muốn chỉ là nhanh chóng hoàn tất một ngày làm việc để có thể về nhà và lăn ra ngủ. - Tớ hiểu rồi, - James đồng ý. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ.
Giờ thì tớ phải tốn thêm hai tuần nữa để làm lại mọi chuyện. Bất chợt anh nhớ lý do đã đưa anh đến đây. - Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện.
- Giờ thì tớ hiểu rồi. Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian. Trước mặt James là hồ sơ của dự án mà sếp đã giao cho.
Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau: - Nghe giống như bản đánh giá hiệu quả công việc quá nhỉ. Nếu có ai cần chia sẻ điều gì với anh thì tốt nhất là hãy đợi đến khi gặp được anh trong bữa cơm tối hiếm hoi, nếu anh về kịp.
Và tôi đã nghe theo lời khuyên của họ. Jessica không thể che giấu cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm trong cô. Quả là một cuộc sống mà anh hằng mơ ước!