Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Bởi cô ta làm giáo viên. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Vận động điên cuồng và đầy khao khát.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Bao người làm được sao mi không làm được. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại.