Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Những hình ảnh đã nguội.
Một điều rất hệ trọng. Để tránh những hận thù. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.
Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Thôi thì tôi im lặng.
Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào.