Nhưng bạn muốn về ngay. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Hoặc tôi chuyển lớp. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.
Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng.
Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Ông anh cũng làm theo.