Những người này bất bình, hỏi lại mụ có phải mụ điên không, thì mụ trả lời: "Làm sao ta biết được rằng các chú phân biệt được thức ăn với cỏ? Vì trong suốt 20 năm nay ta nấu ăn cho mấy chú, mấy chú có bao giờ cho ta hay rằng món các chú ăn đó không phải là cỏ khô đâu?". Nếu ông để tay ông vô nước nóng 46 độ, ông có thấy muốn bỏng tay không? Jim Farley hiểu rằng hạng trung nhân đều thấy tên mình êm ái hơn hết thảy những tên khác.
Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không". Vụ đó lằng nhằng như vậy và viên xếp phòng kế toán tính kiện khách hàng thì may sao, chuyện tới tai ông chủ. Chẳng những ruồi mà người cũng vậy.
Một hôm, người ta đặt nó lên một chiếc ghế cao, để cho nó nấu món cháo của nó. Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời. Nhưng chiều nay hay chiều mai, ông nên mua ít bông về biếu bà.
Không có một cuộc thách đố như vậy. Chỉ nhờ ánh sáng của một ngọn đèn phóng xạ sáng rực cả một cửa hàng bán kẹo, mà số kẹo bán được tăng lên gấp đôi. Webb, thanh tra Công ty Điện khí ở Philadelphie, cũng tìm thấy chân lý đó khi ông đi thanh tra tại Pensylvanie.
Bạn có thể dùng thuật đó mỗi ngày. Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền. Ông Grammond đá mạnh vào chân tôi ở dưới bàn làm hiệu, rồi tuyên bố: "Anh Dale, anh lầm rồi; ông nói đúng.
Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Cái duyên và vẻ đẹp lộng lẫy của nàng làm cho Hoàng đế mê ly như gặp tiên. ít lâu sau cuộc đại chiến, tôi được một bài học quý báu.
Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn. Wooton, một người học trò của tôi. Chúng tôi chỉ biết rằng chính sách của chúng tôi hẳn có chỗ hay, nếu không thì sao đã thịnh vượng trong nửa thế kỷ nay được?
Ông dùng đủ cách chỉ trích, dọa dẫm, trào phúng, hàng tháng, hàng năm như vậy: Hy vọng ông Lincoln sẽ phải đổi chính sách. 8- Cho nên khi bạn gặp một người mệt nhọc, không còn sức tươi cười với bạn được, thì bạn hãy mỉm cười với người đó đi. Roosevelt tức khí, chịu tranh đấu.
Không có thì giờ học, nhưng có một thiên tài trời cho riêng dân ái Nhĩ Lan là bẩm sinh đã biết nghệ thuật làm cho người khác thương mình. "Trong khi tôi nói, ông S. Ông ấy nói: "Tôi đưa cho một ông muốn gởi tiền tại ngân hàng, một tờ giấy có in sẵn những câu hỏi để ông trả lời.
Bức thư đó làm cho tôi thấy tôi quan trọng. Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu. Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình.