Tôi đã kinh nghiệm, nên biết rõ những cuộc phỏng vấn đó sẽ có ảnh hưởng sâu xa tới tương lai bạn. Nên nhớ rằng: "Đời người như bóng câu, hơi đâu mà ngĩ tới những chuyện nhỏ nhen, không đáng kể". Tin tức bay khắp thế giới.
Phải là một người thông minh, một nhà mô phạm như ông mới có thể xử sự như vậy. Carrier nói: "Khi tôi ngó thẳng vào sự chẳng may nhất, tức thì tôi tìm lại được sự bình tĩnh đã mất trong những ngày trước; từ đó tôi suy nghĩ được". Tại trường, tôi không giỡn với các bạn, cả trong giờ thể thao nữa.
Sung sướng mà thôi ư? Tôi còn thấy muốn nhảy múa điên cuồng lên nữa chứ? Tôi có thể thiệt thà nói rằng không bao giờ tôi phí thời giờ để tiếc và than thở rằng sao mình không phải là một Thomas Hardy thứ nhì. 000 Mỹ kim, và kiếm ngoài được hàng triệu Mỹ kim nữa. Nhưng bác sĩ Pratt biết rằng nếu khuyên họ 'trở về và đừng nghĩ đến bệnh nữa" hẳn sẽ chẳng làm cho họ khỏi đau đớn được.
"Tôi quê quán ở Texas, đến Nữu Ước với 20. Bà Elizabeth Connley ở Portland đã học được một điều mà chúng ta trước sau gì cũng phải học là: số phận đã không tránh được thì hãy nhận và hợp tác với nó đi: "Như vậy đó và không thể nào khác được". Phillips nói, tôi đã "đầu cơ bằng tai", ai nói làm sao tin ngay làm vậy".
000 Mỹ kim, và kiếm ngoài được hàng triệu Mỹ kim nữa. Cũng có thể những tinh tú đó tự nhiên mà sinh, có thể chúng vẫn có từ hồi có thời gian và không gian vậy. Hai hàm răng đánh lập cập.
Nhưng cảnh ngộ của ta khác: ta sống một đời tầm thường quá. Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ kẻ khác. Có một đôi khi họ đáp: "Tôi chỉ muốn nằm suốt ngày".
Tôi cũng có phỏng vấn ông Henri Ford, mấy bữa trước ngày ông ăn lễ bát tuần. Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy. Nó làm cho họ già đi, tính tình hoá chua cay.
Phải, chúng ta là đàn hậu sinh mà ông bà lo âu về lời bình phẩm khen che của hậu thế lắm. Nhưng xin đừng, trừ phi bạn muốn đọc để tiêu khiển. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, người đọc một chương Thánh kinh: Song thân tôi thường đọc những lời an ủi này của Chúa Giê Su: "Giang sơn của Chúa có nhiều lâu đài tráng lệ.
Ông Longfellow, một thi hào Mỹ, tìm được chân lý đó khi bà vợ trẻ của ông mất. Đối với người thường tu niệm, đó là một cách hiệu nghiệm nhất, tự nhiên nhất để tâm hồn được yên tĩnh, thần kinh được nghỉ ngơi. Những khi rảnh, bạn có thể nghỉ ngơi vì hễ gắng sức thì thần kinh căng thẳng, không phải là nghỉ ngơi nữa.
Tôi thấy một cách rất khoa học rằng: "Tinh thần là nguồn gốc của mọi sự và mỗi thực hiện chỉ là một hiện tượng của tinh thần". Nhưng khi lờn vài tuổi rồi thì sao? Thì lại nói: "Ước gì tôi tới tuổi trưởng thành". Nhìn vào kính tiềm vọng, tôi thấy một chiếc tàu hộ tống, một chiếc tàu dầu và một chiếc tàu thả mìn.