Mặc dầu diễn trước một số công chúng ít ỏi, nhưng được trầm trồ khen ngợi, ông cũng cảm thấy khoái trá mênh mông, nên nhất định sẽ trở thành một diễn viên. Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước. Vậy mà tôi chẳng hề nổi nóng.
Hễ lo lắng thì cặm cụi làm việc đi, để khỏi chết vì thất vọng. Tôi thấy tôi đương đứng ở ngã tư đường đời và tôi phải lựa lấy một quyết định quan trọng. Tôi sẽ không lười nghĩ nữa.
Ở mực sâu chừng 300 thước mà bị tấn công đã là nguy hiểm rồi, nếu lại ở mực không đầy 150 thước thì đành là tận số. Ông Bolitho viết câu ấy sau khi bị cưa một chân vì tai nạn xe lửa. Đừng xử sự theo lối thông thường, theo xúc động của bạn.
Không có một sinh vật nào ở miến ấy hết. Tự hỏi: trong trường hợp nào có thể áp dụng mỗi lời khuyên trong sách được và áp dụng các nào? Lối đọc sách đó giúp bạn nhiều hơn là đọc nghiến ngấu cho mau hết. Người nầy không rời y một bước, mắt luôn nhìn vào thời biểu mà ra lệnh: "Nhặt một thỏi gang và đi.
Vì sách của ông không khác chi những tập phóng sự cả. Có đêm tôi đi đi lại lại trong phòng hằng giờ và muốn nhảy qua cửa sổ cho rồi đời". Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư.
Bạn và tôi, trên đường đời, sẽ gặp nhiều tình thế bất mãn, không thể thay đổi. Đọc đến đây, bạn cũng thử tự đặt câu hỏi xem? Rất có thể bạn sẽ khám phá ra rằng chính bạn cũng nhiều khi lo lắng vì những lý do thậm chi vô lý. Phần quyết định về bạn, lẽ cố nhiên.
Bạn cứ nghĩ tới ngày mai, cứ cẩn thận suy nghĩ, dự tính, sửa soạn đi, nhưng đừng lo lắng gì hết. Cầu nguyện xong, tôi mở mắt thì ngẫu nhiên thấy một Thánh kinh vẫn đặt trên tủ đựng chén. Chính tôi cũng đã có lần nhận định điều ấy.
Tôi biết rằng khó học được cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác. Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Nhưng thật ra, chính người ấy phải là một nhà hiền triết.
Nhưng hai tuần tôi chỉ ăn bánh và uống nước lạnh. Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai. Tại sao lại giản dị như vậy? Đó là nhờ luật sau này, một trong những luật quan trọng nhất mà các tâm lý gia đã tìm ra được; óc người ta, dù thông minh đến đâu đi nữa, cũng không thể đồng thời nghĩ đến hai điều.
Năm 1929, một chuyện kỳ dị xảy ra làm náo động cả giáo giới. Coi cuốn này như một cuốn sổ tay trong khi làm việc; dùng nó để giải quyết áp dụng những nỗi khó khăn hàng ngày. Bác sĩ Fink khuyên ta điều ông đã thi hành và thấy công hiệu - đặt một chiếc gối dưới đầu gối để hai chân được nghỉ ngơi, khỏi căng thẳng; dưới cánh tay cũng đặt những chiếc gối nhỏ như vậy.