Không có một khát vọng thay đổi! Ý thức không vươn đến tầm cao được là do ý thức cứ mải mê với những lề thói quen thuộc của nó. hít vào, tôi cảm thấy tôi đang mang vào cơ thể và tâm trí mình sự bình an và thư giãn. Giờ thì bạn bắt đầu qua khúc quanh của chiếc thang.
Hãy vẽ ra một chiếc cầu thang xoắn ốc - chiếc cầu thang của sự tha thứ. Người làm chủ bản thân là người khiêm nhường và tự lực, biết duy trì sự cân bằng và hòa hợp. * Tôi được an toàn nếu tôi nhận lấy trách nhiệm về cuộc sống của chính mình.
Tôi cảm nhận mình đang thở. Nhưng điều này chỉ đúng trong một chừng mực nào đó. Hãy để họ là chính họ và những tình huống diễn ra một cách tự nhiên.
Có nhiều đức tính và phẩm chất cần thiết khác trong đời cần đến sự quân bình. Không phải lúc nào con người cũng bộc lộ hết những gì bên trong, vì thế chúng ta cũng có thể bị bất ngờ, thậm chí nản lòng với các hành vi cư xử trái với những gì chúng ta từng biết ở một người nào đó. Những suy nghĩ như thế ảnh hưởng mạnh đến cuộc sống của chúng ta.
Khi những người tham gia thí nghiệm có những suy nghĩ tích cực và có cảm giác hạnh phúc, cơ thể sẽ sinh ra một lượng lớn chất kháng thể - loại kháng thể bảo vệ cơ thể khỏi những lây nhiễm qua đường hô hấp. Trên thực tế, hai cấp độ nhận thức này hết sức gần gũi nhau và không ngừng tương tác lẫn nhau. Vì chúng ta không quan tâm tới chất lượng những hành động của mình nên dẫn tới công việc kém hiệu quả, chất lượng thấp, đánh mất lòng tin và sự tôn trọng của người khác và cuối cùng, chúng ta sẽ tự đẩy mình tới chỗ trở nên trì trệ, mụ mẫm.
Với nội tâm vững vàng, chúng ta không sợ hãi trước những điều khác lạ xảy ra. Đời người có hai cách để sống: theo cách này, chẳng có điều gì kỳ diệu xảy ra; còn với cách kia, mọi thứ trên đời đều kỳ diệu. Tôi thở sâu và khi thở ra, tôi xua tan mọi lo lắng hay căng thẳng.
Điều này nghe có vẻ quá lý tưởng và không mấy hiện thực. Những ý nghĩ của tôi giờ đây chậm hơn. Chúng ta quan tâm đến người khác nhưng không cần phải lo lắng về họ.
Sâu thẳm trong hạt giống đã chứa đựng hình hài của cây. Sợ hãi đơn giản chỉ là thiếu hiểu biết. Luồn cúi trong các mối quan hệ hay hạ mình trước vật chất là kết quả của nỗi sợ hãi - nỗi sợ hãi chính mình - và sự thiếu can đảm để đối diện với bản thân, thiếu dũng khí để thay đổi.
Nói cách khác, bắt đầu tất cả các câu khẳng định của mình bằng "Tôi là. Nhưng để thật sự hiểu được chính bản thân, chúng ta phải quay trở về điểm khởi đầu, tức quay về tìm hiểu cội nguồn của mình. Khi tạo được "khoảng cách" như vậy, bạn sẽ tìm thấy một sự tự do bên trong bản thân mình, tìm thấy sức mạnh của tình yêu.
Chúng ta có thể nhìn thấy thân cây, cành cây và lá cây, nhưng không nhìn thấy được rễ cây; mặc dù rễ cây chính là nguồn đảm bảo chất dinh dưỡng, sự sinh trưởng cũng như sự vững chãi và sức sống cho cây. Chúng ta nên trở thành người hài lòng bằng cách biết trân trọng những gì chúng ta có được trong đời, nhưng đừng bao giờ quá hài lòng đến độ không phấn đấu để tiến bộ. Cố gắng phấn đấu trung thực với bản thân nghĩa là giữ cho chúng ta luôn trong tư thế sẵn sàng đón nhận những bài học từ cuộc sống.