“Lăng kính mỏng là những dòng cảm xúc ngẫu hứng hay còn được gọi với cái tên thân thuộc là staus, dõi theo từng bức ảnh ghi nhận những góc lạ mà quen - quen mà lạ trong cuộc sống dưới ống kính nhiếp ảnh gia Loges Đoàn. Sẽ chẳng có gì đặc biết nếu không chú ý cách bà ăn, không kém gì tôi lúc này, mà không, hơn ấy chứ, cụ đưa tô lên miệng húp lấy húp để cho đến những giọt nước cuối cùng còn động trên tô, tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi cụ chưa được ăn một bữa ăn "thịnh soạn" như vậy. Gió mùa này lạnh lắm, không biết cô ấy có đấp chăn kỹ không, mình định nhắn tin nhắc nhở mà thôi, không trả lời cũng vậy, mà mắc công mẹ cô ấy cầm điện thoại thì sao, một lần rồi còn gì.
Thật ra cũng chẳng có gì khác biệt gì cho lắm, họ cũng đều là những con người có ước mơ, hoài bão, đều trải qua những thất bại, bị chỉ trích hoặc ngã quỵ. …Phải, là anh, chính là anh, giọng nói đó, câu nói đó không lẫn vào đâu được. - S = State of mind (cách suy nghĩ).
Cái lão già đáng ghét này càng ngày càng quá đáng, không thèm gọi lại xem ai cho tiền, xài chùa ngon ơ! Mà lỡ gọi lại thì mình không biết làm sao nữa, hôm bữa mới vô tình thấy nick gã online mà đã giật mắt tim, huống gì. Trái tim hai người như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, rung động trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hôm nay là Mồng 1 Tết, như thông lệ hàng năm, mẹ con bé Bông dậy từ 5h sáng, làm một ổ bánh thật to để chuẩn bị mang về làm quà cho ông bà ngoại.
Hôm nay vui thật vui, điện thoại đang hết tiền tự nhiên có ai chuyển tiền tặng xài, đúng là như cá mắc cạn gặp nước vậy. Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất. - Sao bạn lại ở một nơi tang tóc như vậy? Mùi Thịt Thối cười nói:
- Người con gái tiết kiệm là người con gái mua thật nhiều quần áo nhưng chỉ luôn mặc thật ít. “Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép. Tôi quyết định sẽ biến những buổi phỏng vấn xin việc thành những lớp học “miễn phí” để vượt qua chính những khuyết điểm của mình.
Lúc đầu họ còn thường xuyên nhắn tin, chat và gọi điện tâm sự với nhau về những chuyện sinh hoạt và học hành. Theo chân voi cha, Ghét đến một khe núi, một nơi mà hai bên là vách đá cheo leo dựng thẳng đứng, cây cối hầu như không mọc ngoài vài bụi cỏ đã héo khô từ bao giờ. Quên sao được hình ảnh những đứa học trò tinh nghịch giành nhau xách cặp dùm tôi, những lời động viên tuy ngốc xít nhưng chứa đầy tình cảm trong những ngày đầu đi dạy đầy bở ngỡ của tôi hay những cú điện thoại nặc danh tràn ngập tiếng khúc khích.
Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng. Từ thuở khai thiên lập địa, tình yêu đã trở thành một thứ cảm xúc và nhận thức sơ khai đầu tiên của loài ngừơi. Lòng vui như hội đong đầy hương xuân – Huy “Lưu Linh Tử xuất khẩu thành thơ.
Dù tức lắm nhưng tôi không khóc mà "để dành" nước mắt và sức lực để gào lên thật lớn ngay khi ba mẹ vừa về đến nhà. Không biết đôi chân đã mệt mỏi ấy rồi sẽ đi về đâu nhưng cầu mong rằng những tấm lòng nhân ái này sẽ luôn dõi theo bước chân của cụ bà đáng thương và những người đồng cảnh ngộ. Chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc nha ba! Con yêu ba mẹ nhiêu lắm!
Khi bạn chà và se lại, "sản phẩm" đó gọi là CỤC GHÉT. Nó vẫn đang ngủ quên trong bạn đó. Kém coi là khi bạn chỉ nghĩ đến việc chiếc bánh này có đủ no sau khi ăn xong hay không mà bỏ qua vị giác của mình trong lúc thưởng thức chúng.
Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A. Thế đấy, có những điều quí giá mà ta nghĩ rằnng nó rất xa vời nhưng thật ra lại nằm ngay trước mắt mà đôi lúc ta phải đứng thật xa mới thấy nó thật gần biết bao. Hãy trân trọng và yêu quý những gì mình đang có trước khi nghĩ về những điều mà đôi khi ta theo đuổi cả cuộc đời mà vẫn chỉ là con số 0.