Và bạn liên tưởng tới Zidane. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.
Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Mọi thứ vẫn như thế. Cái ghế đá này cũng buồn lây.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.
Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.