Sau cùng tôi "tốp đợi". Những lúc ấy chỉ có cách cầu nguyện. Không bao giờ tôi được dự những đám hội hè, vui vẻ trẻ trung.
Tổng thống Theodore Roosevelt khi ngồi tại Bạch cung đã nói như vậy. Loài người vong ân là điều rất tự nhiên; vậy chúng ta cứ mong có người đáp ơn ta thì chúng ta sẽ tự rước lấy nhiều nỗi đau lòng. Các nhà báo ở đô thị lớn đổ xô về Vermont.
Mà các cháu có lại thăm bà không? Có, lâu lâu một lần vì bổn phận mà! Nhưng họ sợ giáp mặt bà lắm. Nên nhớ rằng không có người nào chết về thiếu ngủ hết. Và nay ông Ben Fortson, người tàn tật ấy, là thống đốc của tiểu bang Georgie!
Chỉ nên có những tư tưởng bình tĩnh, dũng cảm và lạc quan vì "tư tưởng của ta sao thì tạo đời sống của ta như vậy". Và bà làm gì để đáp lại? Tất nhiên bà đã xe phăng hết rồi cũng viết nhật ký để mạt sát ông. Cố nhiến, đó là một bạt tay vào lòng tự phụ của chàng.
000 người chỉ có bấy nhiêu người bỏ mạng. Tôi không nghĩ tới tôi nữa mà chuyên chú vào người khác. Và tôi tìm thấy một điều làm tôi ngạc nhiên vô cùng là 70% những khách tôi mời được, đều nhận lời ngay từ đầu tôi lại thăm.
SÁU CÁCH TRÁNH MỆT VÀ ƯU TƯ ĐỂ BẢO TOÀN NGHỊ LỰC VÀ CAN ĐẢM Ông nghe tiếng kêu, chạy lại, thì đã không cứu được nữa vì bị bỏng quá nặng. Nhưng Berlin lại chân thật khuyên rằng: "Đừng làm việc đó.
Gặp gió mùa, dông tố, đáng lẽ chết vì sợ, thế mà không. Bốn mươi tám nhiễm sắc thể ấy định đoạt phần di truyền của ta. Những nhà mô phạm cổ đều lắc đầu.
Riêng chúng tôi, từ khi vì duyên may được đọc cuốn ấy, đã thấy tâm hồn nhẹ nhàng, khoáng đạt hơn trước nhiều. Chúng ta đều lo đến chuyện riêng của chúng ta, có thì giờ đâu để phí vào chuyện gia đình Tolstoi. Thế là mặc dầu đau xót trong lòng, ông rán làm tròn bổn phận "gà trống nuôi con".
"Sáng hôm sau tôi thu xếp về nhà. Những lo lắng của tôi cứ dịu lần đi và bỗng ngạc nhiên thấy bây giờ tôi dã suy nghĩ được, đã đủ sáng suốt để bước tới giai đoạn thứ ba là cải thiện sự tai hại nhất. Lo lắng là quay cuồng một cách điên khùng và vô ích.
Việc ấy họ làm trong ba hoàn cảnh khác nhau. Song bác sĩ nóng nảy ngắt lời ngay: "Cái gì vậy, cô Olga K Jarvey? Phải can đảm lên chớ! Nếu cứ la hét như vậy thì mau chết lắm. Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa.