Không hề tòng học một trường đại học nào hết, mà chưa đầy bốn mươi sáu tuổi, có tới bốn trường đại học cấp bằng danh dự cho ông, lại làm Hội trưởng ủy ban dân chủ quốc gia, và Tổng giám đốc sở Bưu điện. Sau một bữa tiệc nấu khéo, các ông thường cho gọi người làm bếp vô phòng ăn để khen ngợi họ. Bất kỳ một người chăn bò hay là một kỵ binh, một nhà chính trị hay một nhà ngoại giao lại thăm ông, ông đều biết cách nói hỏi chuyện người đó.
- Tôi để họ nói cho thỏa, và tỏ ra rất sẵn lòng, rất chăm chú nghe họ. Mà tôi chắc chắn rằng máy của chúng tôi hoàn toàn. Thuật đó dùng với đàn ông cũng có kết quả mỹ mãn.
Thi nhân Rossetti tự cho là một nhân vật quan trọng. Đoạn đó trích trong cuốn "Luyện tinh thần" của giáo sư James Harvey Robinson: Một hôm, ông bắt được một con thỏ cái mới sanh được một bầy thỏ con.
Mà bà biết rằng trứng gà ta làm bánh không tốt bằng trứng gà tàu. Tôi ở tại một vùng ngoại ô kế cận Nữu Ước. Sứ giả bình tĩnh nghe ông tướng quạu đó, để mặc ông tuôn ra những lời cay đắng ra cho hả lòng, và chỉ gật đầu tán thành và "mô phật".
Tôi xin gởi một bản theo đây biếu ông. Khi biết chắc rằng chúng ta có lý, chúng ta phải ráng ngọt ngào và khéo léo tỏ ý kiến của ta với người khác. Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông.
Nếu lúc đó, lại trả tiền nhà, ông còn nhất định dọn đi thì tôi cam đoan với ông tôi sẽ xin tuân ý ông. Một hôm, ông bắt được một con thỏ cái mới sanh được một bầy thỏ con. Được coi hình chúng trên mặt báo, bên cạnh hình những danh nhân trên thế giới, chúng quên cái ghế điện nó đợi chúng.
Ông nhất định từ đó không chống lại ý kiến người khác nữa. Tại sao vậy? Là vì ông kêu nài, phản kháng để tỏ cái quan trọng của ông ra, khi người thay mặt cho công ty chịu nhận thấy sự quan trọng đó, thì những nỗi bất bình tưởng tượng của ông tan như mây khói hết. Rồi ông vừa nhủ: "Tôi yêu khán giả của tôi.
Một hôm lúc điểm tâm, ông Lincoln có một cử chỉ hoặc thốt một lời làm cho bà nổi giận. Tôi biết một người đã làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn từ 15 năm rồi. Một người làm công già rưng rưng nước mắt nói rằng, ngày hôm đó là ngày sung sướng nhất của ông từ hai năm nay.
Ông Want, quản lý một nhà in lớn ở Nữu Ước, có một người thợ máy mà ông nhất định muốn sửa đổi tính tình. Và ông cậy đại tá làm công việc khó khăn là báo tin đó cho Bryan hay. Câu chuyện đó xảy ra hồi chiều, trước khi kíp làm đêm tới xưởng.
Người đó ghét ông tới nỗi đã có lần công kích ông trước công chúng trong một bài diễn văn. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ một lúc. "Tôi không đi lại hai lần con đường đời.