Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Và còn nhiều lí do khác.
Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.
Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.