Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Chúng ta có hai cái rỗng. Giọng trầm thường xuất hiện.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.
Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Rồi đến nằm bên nàng.
Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Tất nhiên là mệt mỏi. Và họ cũng sẽ khổ lây.
Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.