Thôi, năm nghìn đi ạ. Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.
Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Con mèo lại sán vào tôi. Gió se sẽ mang vị mặn. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.
Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Chưa nổi, đồng chí ạ.