Cái gì không là không. Ted cũng có những đức tính như Truman: thẳng thắn, sôi nổi và quyết đoán. Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu.
Tôi hỏi anh ta: Giả sử ngay bây giờ có năm chiết máy bay quân thù trước mặt chúng ta và ở dưới kia tôi có một chiếc máy bay, anh có dám leo lên không? Bạn hoàn toàn có thể điều khiển cuộc trò chuyện nếu có một kiến thức sâu sắc về đề tài đó. Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American).
Hãy quan tâm đến ứng viên đang đứng trước mặt. Rồi vặn volume xuống, lấy hơi chuẩn bị nói… Nhưng cha mẹ ơi, cái miệng của tôi bỗng khô khốc như một miếng bông gòn! Và không một từ nào thoát ra cả. Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận.
Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh. Ở công việc nào cũng vậy, nói chuyện với ông chủ rất có ích. Bất cứ diễn giả thành công nào cũng có một phong cách nói riêng của họ.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Và đừng chơi game với nhân viên trong giờ làm việc! Dẫu cho có ý tốt là muốn thân thiện với họ đi chăng nữa… Hãy là một người cấp trên nghiêm túc, chính trực, nhất là phải có một trình độ chuyên môn cao hơn cấp dưới. Ví dụ, bất cứ công ty nào cũng thích được hỏi về tầm quan trọng trong những chiến lược của họ.
Vì sao tôi biết? Vì nó cũng vừa mới giúp ích cho tôi. Một người New York có cái nhún vai bình tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống. Và cho đến hôm nay, tôi vẫn tiếp tục theo đuổi cái nghề mà thuở ấy tôi chỉ bắt đầu với một niềm say mê, lòng hăng hái mà không hề có một tí kinh nghiệm nào.
Thế là chúng bò ra cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Làm gì bây giờ? Cuối cùng, chúng tôi quyết định bất cứ giá nào cũng phải tường thuật trận bóng! Không thể để cho các thính giả Miami thất vọng. Hay ít nhất cũng phải có một tờ giấy trong tay ghi mục đích và những nét chính của cuộc họp.
đừng gây cho người đối diện cảm giác khó hiểu và khó chịu. Trong chương trình mỗi tối của tôi trên đài CNN, bạn cũng thấy rằng tôi rất thích được lắng nghe các vị khách mời. Tội nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi nghệch mặt ra không hiểu gì…
Hãy cẩn trọng nếu muốn dùng một cách nói tân thời mới mẻ nào đấy. Như thường lệ, chương trình được truyền thanh trực tiếp từ 23 đến 24 giờ đêm. Ông hãy giúp tôi biết sai lầm cốt yếu của tôi là gì không?
Bạn hoàn toàn có thể suy nghĩ hai vấn đề cùng một lúc. Còn các cầu thủ sẽ xem lời nói nay của bạn thật sự là một châm chích: Hồi xưa ba tôi dắt tôi đi xem anh đá hoài (còn bây giờ thì không thèm xem nữa ư?!). Hãy hỏi thử xem lẵng hoa ai cắm mà đẹp thế… Những đồ vật tuy vô tri vô giác song rất có ý nghĩa với cuộc trò chuyện của bạn.