Xa xa ngoài kia là bức tường cao chót vót bao quanh lâu đài của nhà vua. Chúng ta cùng học một thầy, cùng chơi với nhau những trò chơi thời niên thiếu. Và vì vậy mà đã làm tiêu tán hết gia sản của ông nội cháu để lại.
- Trong hai tháng, tôi đã sáu lần đến gặp ông chủ để đòi tăng lương, nhưng không đem lại kết quả gì cả. Đây chính là lúc bạn bắt đầu gieo hạt giống giàu có vào trong túi tiền của mình. - Trước kia chúng ta hoàn toàn giống nhau.
Ngoài việc xây dựng công trình thủy lợi nhằm dẫn nước vào những vùng đất nằm bên trong thung lũng, những kỹ sư của Babylon cũng hoàn thành một công trình khác có quy mô lớn không kém. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau con lại học được bài học thứ hai, cũng cay đắng không kém bài học thứ nhất. - Arkad! – Nhà vua hỏi – Có phải nhà ngươi là người giàu có nhất tại Babylon này không?
- Không ai có thể quyết định số phận giàu có hay nghèo hèn của mình cả. Nếu không, cháu sẽ trả giá cho những sai lầm của họ bằng chính số tiền tích lũy của mình đấy. Mãi tới xế trưa ngày hôm sau đó tôi mới đến được một vùng hoang vu không có người ở, cũng chẳng khác gì sa mạc.
- Điều đó là hẳn nhiên. “Nhiều năm trước đây, khi tôi còn trẻ và mới lập gia đình. Cho đến một hôm, ông ấy thất thểu tìm tôi cho biết, gia sản của ông đã khánh kiệt.
Tôi cũng sẽ không cho phép mình thay thế số khách hàng ở thành phố thứ ba bằng việc mở rộng thêm nhiều khách hàng ở hai thành phố đầu tiên. - Cha đã từng nghĩ như thế khi bằng tuổi của con, con trai ạ! Thế đấy, rồi nhiều năm trôi qua, cha chẳng thể làm được điều gì cả. – Mathon vừa nói, vừa cầm lên một đoạn dây thừng đã thắt thành gút.
Đó là: Sự may mắn có thể thu hút được nếu chúng ta biết nắm lấy cơ hội. - Cháu nghĩ ta đang lừa gạt cháu ư? – Ông Algamish nói tiếp – Nhưng thật ra ta đang trả công cho cháu gấp ngàn lần so với công sức mà cháu đã bỏ ra đấy, nếu cháu đủ thông minh để nắm bắt chân lý ta vừa nói. Đó là một công việc rất nặng nhọc và không có đường sống sót để trở về đ
Anh Rodan à! Bây giờ, anh đã may mắn sở hữu được năm mươi đồng tiền vàng. Bê bết máu và bùn đất, trên ngực của người nô lệ khốn khổ ấy vẫn còn hình xăm con rắn biển mà ông đã từng biết. - Thật tiếc! Tôi đã trải qua nhiều kinh nghiệm thất bại chua xót, nên tôi rất sợ bị vấp ngã lần nữa.
- Chia chứ, chia chứ! – Ông Nana-naid nói ngay. – Sharru Nada nhận định. Bỗng nhiên, cả hội trường im lặng.
Cháu sẽ không bao giờ cưỡi lạc đà băng qua sa mạc nóng bỏng và làm việc gian khổ, cực nhọc. Ansan cho biết, cứ mỗi tuần anh ta đều cho người vay tiền vay hai đồng bạc. Đánh giá điều này như thế nào tùy thuộc vào các bạn.