Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.
Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.
Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Tóm lại là không được bi quan.
Cái nồi inox đen sì. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.