Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Tôi ủng hộ cái đúng. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!
Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.
Bác cũng bị đau chân. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.
Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Thậm chí, phải viết, phải sống. Cười vui cho dễ sống.