Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.
Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.
Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Cũng có hôm ngủ khá say.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Thế thì là thiên tài thế nào được. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.
Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Bạn không mong bác đọc lắm. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.
Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác:
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.
Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.
Lát sau tôi lẻn xuống. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.