Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
Không phải điệu cười chua chát. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Thôi về đi kẻo vợ con mong.
Hoặc: Môn này không phải học. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Làm gì có lí do gì mà khóc. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Làm một bài thơ dở để được khen. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.