Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Có phải em đang muốn nói anh câm đi?
Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Không gì tự nhiên mất đi. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Tôi ủng hộ cái đúng. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Tôi kệ tôi dắt tôi đi.
Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Âm thanh lắng hẳn đi. Chạy đi mua thì không có hứng.
Hầu hết là những người sống có trước có sau. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.
Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Lần sau rút kinh nghiệm nhé.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.