Những quy tắc trên chỉ có tính chất gợi mở và cần được áp dụng một cách linh hoạt, thoải mái nhất. Tôi luôn tin rằng vấn đề đó chỉ là của tôi mà thôi. Simonidis đi ra ngoài để gặp người đã gọi mình, và nhờ có người này mà Simonidis đã giữ được mạng sống.
Bạn hãy hình dung rằng đi kèm với lò sưởi là một phiếu phạt đỗ xe khổng lồ có kích thước bằng bảng quảng cáo. Hãy nhìn khuôn mặt của họ và nghĩ về đặc điểm bạn sẽ chọn để phóng đại nhé! Đây chính là lý do vì sao họ được gọi là thính giả mục tiêu A.
Vật dụng thứ hai là Bồn tắm – Indian (người Ấn Độ) – Indirect Taxes (Thuế gián thu). Con gái tôi không trả lời câu hỏi này. Chỉ có bạn và món cà phê mà bạn phải trả tiền, có cái gì đó buộc bạn phải ngồi lại.
Lấy ví dụ là bạn muốn cất cao giọng để ngụy trang cho một lý lẽ “yếu” khác thường. Điều thứ hai: Các bài thuyết trình, thông báo hay phát biểu trong kinh doanh chỉ nên nói ngắn gọn trong vài phút, không nên quá 15 phút. Cùng lúc, đưa ra lời chỉ thị cho bộ não tiếp tục tìm kiếm ở mức độ tiềm thức.
Nếu bạn không nhớ được những điều này ngay lập tức thì đừng nghĩ đến nó nữa. Theo thời gian, hệ thống lưu dữ liệu trong đầu sẽ trở thành một thói quen. “Ồ! Đúng rồi”, bạn nuốt nước bọt rồi cố gắng vớt vát chút lòng tự trọng của mình: “Còn anh là Ron… à Don nhỉ…”
Việc sử dụng các kĩ thuật ghi nhớ không phải chỉ để thay thế giấy ghi chú hay các công cụ khác, mà nó có tác dụng hỗ trợ ta trong các trường hợp khi không thể dùng giấy ghi chú. Hiệu quả cũng giống như một chiếc máy lọc nước vậy. Junk Goo (J, N, K, G) = 6277 km.
Chúng ta có thể thấy rằng một chi tiết nhỏ đôi khi cũng có thể tiết lộ toàn bộ hình ảnh. Thời tôi còn học phổ thông thì câu nói trên chỉ đúng khi được đảo ngược lại. Bạn sẽ nhớ rằng mình đã kiểm tra và thậm chí còn tự nói với chính mình.
Tương tự, một trong những vấn đề rắc rối phổ biến mà chúng ta thường gặp là “hội chứng quên khóa cửa”. Trong cuộc hội thảo cải thiện trí nhớ mà tôi tổ chức, tôi đã hứa sẽ thưởng cho những khán giả nào có thể nhớ được một vài logo đơn giản hay có thể trả lời đúng hai câu hỏi mà tôi vừa hỏi bạn. Họ là những người sinh ra không phải đã có một trí nhớ tuyệt vời.
Học ở quán cà phê có nhiều ưu điểm: Cánh cửa của phòng này treo tấm biển “Số tiền chi tiêu”, nghĩa là trong căn phòng này các vết bẩn sẽ được tẩy sạch. Ngày nay, một giảng viên đại học có thể ngồi ở một phòng hội thảo cùng với bảy nhà khoa học khác.
Khi chúng ta thuộc về một “chuẩn mực” nào đó, một cộng đồng cụ thể, chúng ta là những “cá nhân” – có sự đa dạng và khác biệt so với những người khác. Tại một cơ quan tôi từng đến, tôi nhìn thấy trên tường một danh sách liệt kê rất hài hước như sau: “Mười lời khuyên dành cho những người mệt mỏi”. Chẳng hạn, số 747 gợi ta nhớ đến chiếc Boeing 747.