Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Cứ ngỡ mình yêu mình. Cố tiếp thu để làm tốt hơn.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.
Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.
Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.
Màu xanh của bể bơi. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).