(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.
Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.
Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.
Và lại thấy quyển sách bị xé. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.
Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Tóm lại là không được bi quan. Tôi lại dẫn ông anh đi.