Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.
- Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: 000 dành dụm được từ đầu tuần.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.
Bác là bác rất không hài lòng. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Họ nỗ lực vì điều đó.
Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Chúng tôi mò mãi không thấy. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.