Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.
Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi.
Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Mà sống khoa học một chút. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.