Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.
Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Rồi chúng tôi vào phòng tập. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.
Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Bạn muốn về nhà viết quá. Nên bạn bỏ qua như không.
Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Và họ cũng sẽ khổ lây. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.