Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Mà sống khoa học một chút. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Cô gái bảo: Vô duyên. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Bạn cần làm việc, cần vận động.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.
Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.