Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Rồi hắn biến đi đâu đó. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.
Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.
Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Và bản thân họ phải tự thoát ra. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Khóc cho vài năm tích tụ.
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Và vì thế, nó mạnh hơn. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Thêm nữa, không có hứng thú. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.